Mấy hôm nay bị gì mà đầu óc lẩn thẩn, ngẩn ngơ. Ngồi học trên máy 1 lúc thì chợt nhận ra tay đang táy máy mở blog, mở email, lật đi lật lại những cái đã đọc qua lâu rồi. Chẳng phải không biết là bị gì, mà dó là triệu chứng nhớ nhà đó thôi ... Nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ con chó, nhớ quán Gỗ, nhớ đến cả cái móc chìa khoá chiếc xe dream.
Hôm qua, ngồi nghĩ nếu như bỏ tất cả để về nhà, về với cuộc sống bình thường như trước đây thì sẽ ra sao ? Quá nhiều lý do để không thể và tự bản thân không cho phép làm điều ấy. Bao nhiêu nỗ lực để có ngày hôm nay, vậy mà sao có những lúc trở nên yếu đuối thế này...
No comments:
Post a Comment