Thursday, April 28, 2016

Trao đổi cùng Jeff (2)


Hình ảnh cuối cùng của Phill đã tắt. Jeff không đưa mình về hiện tại ngay mà tiếp tục:
- Hãy kết nối hai cuộc đời trước đây và nhận biết họ có ý nghĩa thế nào?
- Không "nghe" thấy câu trả lời, nhưng tôi đang thấy một quả cầu với hình tượng âm dương (yin/yang) quay tròn theo 1 chiều.
Đầu yang nối tiếp đuôi yin và ngược lại. Quả cầu quay nhanh hơn, hai phần âm dương như lẫn vào nhau theo tốc độ tăng dần cho đến khi chỉ còn 1 khối cầu tròn trọn vẹn, chậm chậm bay hút khỏi tầm nhìn.
- Nơi khối cầu đã bay đi, hãy nhìn xem còn điều gì diễn ra.
- Hình như bóng dáng một người đứng vị trí cao hơn một chút ... Không hẳn. Chỉ là hai bàn tay đưa ra từ quầng sáng - với chi tiết khá rõ là ống tay áo rộng bao phủ cánh tay được viền trang trí bằng dải vàng hoạ tiết lấp lánh -  ra hiệu như bảo mình đứng lên với ngụ ý chính xác là "Lighten up! Lighten up yourself" (ngay lúc này, khi đang viết lại, mình đang suy nghĩ nên dịch "lighten up" với nghĩa sao cho phù hợp qua tiếng Việt). Có thể là: hãy bớt buồn phiền, hãy tự toả sáng cho tâm hồn. (Có ai có thể giúp mình dịch sao cho gần nghĩa nhất?)

  ***

Một sự kiện xảy ra tháng 8 năm ngoái 2015, mình nghĩ sẽ giữ trong lòng không kể lại cùng ai, vì có kể ra chắc khó mà hiểu/thông cảm/chia sẻ được. Nhưng bây giờ, mình đã diễn giải được rành mạch cho bạn chồng - mình tin trong chuyện này, là người chứng kiến hết mọi việc, bạn ấy là người hiểu mình nhất. Sau mọi việc, mình nghĩ có thể viết lại đây.
Thời gian làm slideshow chuẩn bị cho lễ tang bố chồng, mình được xem và chọn lựa trong cả kho hình quý giá mà ông giữ được đến ngày nay. Ông - một người lính Cộng hoà, cũng từng có tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Ông phong trần, hiên ngang và tự hào trong bộ quân phục. Đằng sau vỏ ngoài của người lính cứng cáp, là tâm hồn người nghệ sĩ, ông chơi nhạc, vẽ tranh, và ông từng yêu say đắm. Giai đoạn tuổi trẻ của người lính, phe Cộng hoà - đã một thời là biểu tượng trái ngược với gia đình mình -  hiện ra như một cuốn phim, cuốn phim khiến cho cảm xúc lạ kỳ từ sâu đáy lòng mình dâng lên vỡ oà. Mình khóc, người run lên, nức nở với mỗi lần chỉnh sửa hay xem lại những hình ảnh đẹp nhất, ý nghĩa nhất theo sự chọn lựa của mình. Quả thật, mình ngạc nhiên và hơi sợ hãi với cảm xúc vượt ngoài kiểm soát như vậy. Có lẽ mất mát của gia đình chồng khiến mình nhớ đến sự thiếu vắng của Ba? Không phải. Thậm chí, mình cố lục những khoảnh khắc buồn nhất ngày Ba mất nhằm gán ghép thành lời giải thích về tâm trạng kỳ quặc, mình tự ép phải tin là thế. Có, nhưng không hẳn. Ký ức về Ba lúc ấy nằm rất yên trong tâm khảm.
Mình mân mê, nâng niu những tấm ảnh chứa đầy lịch sử, thời gian và không gian. Những luỹ chiến hào, những ụ cát, những vòng kẽm gai, những người lính trẻ trong quân trang rằn ri, những dáng vẻ tự tin đứng ngồi quanh chiếc xe quân sự bụi bặm hầm hố. (Thậm chí ngày tang lễ mình còn phản ứng hơi gay gắt khi thấy một vài tấm hình treo trong gian phòng nơi ông nằm bị ai đó vô tình dùng đinh, ghim vào bảng.)
Một tuần lễ chuẩn bị là 7 ngày vô cùng bất ổn, bên cạnh chia sẻ sự thương tiếc người cha cùng gia đình,  khóc vì thương cho tuổi trẻ hào hùng của một đời người đã qua, tiếc cho lòng nhiệt huyết tràn sức sống đã tắt. Mình muốn cô đọng trong khuôn khổ slideshow chỉ với những hình ảnh thời đời lính oai phong của ông, thầm nghĩ giá như không cần tiếp nối hình ảnh ngày ông đã lớn tuổi (tất nhiên, không thể làm thế).
Mệt mỏi, buồn, đến phát bệnh nặng mà không hiểu vì sao.
Cuộc đời của Phill trong cuộc chiến ở VN đã giúp lý giải cho tâm trạng phức tạp tuần lễ ấy. Vô thức, mình đã nhận ra những hình ảnh quen thuộc.
Mình ngẫm nghĩ và nhận ra thế này:
• Với thôi miên, mình hiểu được nguồn gốc sâu xa dẫn đến sự bùng nổ cảm xúc với những hình ảnh của ông. Có nghĩa, nhìn theo khía cạnh này, mình không phải là người có tâm thần bất ổn. Lời giải thích này, đã gột bỏ thắc mắc luẩn quẩn, băn khoăn về tình trạng tâm lý của mình. Hình dung như bước về nhà, trút bỏ được tấm áo chật chội bức bối sau một ngày dài ngoài đường mệt nhọc.
 Cuộc đời này, mình được học nghệ thuật tạo hinh, được sống trong môi trường biết tiếp thu cái đẹp và lưu giữ lại cảm xúc qua khả năng vẽ, khắc, chạm. Có phải sự lựa chọn bắt nguồn từ chàng trai trẻ những năm 50, người luôn nhìn thấy cái đẹp của thiên nhiên, của tạo hoá? Có phải để có được số phận này, mình đã chọn trở lại trong một gia đình gồm nhiều hoạ sĩ?
• Nếu không tìm được nguồn cơn thật sự, theo phương diện khác, có thể tâm lý mình bất ổn thật, bởi nó bắt nguồn từ bản chất quá nhạy cảm, mình hay nói đùa với mọi người là "mong manh dễ vỡ", có khả năng nhập tâm vào vị trí của người khác để cảm nhận (cảm về khí phách người lính trẻ tràn sức sống, nhiệt huyết, cảm thấy cái đẹp trong những con người đứng kia, cái đẹp trong quang cảnh từ những bức ảnh). 
        Mình ý thức được giá trị từ những tấm ảnh của bố chồng, quý trọng nó như một phần     của lịch sử - từ khoảnh khắc được chụp lại cho đến loại giấy in hình thời bấy giờ, sự chuyển đổi màu sắc qua năm tháng, và cả những dòng chữ được ghi ở mặt sau.
       Có thể ví như một người yêu thích đọc sách, họ sẽ ý thức quý sách, giữ gìn, trở thành thói quen. Vậy đó có phải là một trong những nhân tố hình thành tính cách?
Nếu không biết được sự cảm thụ cái đẹp bắt rễ từ đâu, mình đã và vẫn đang biết đấy là sự thừa hưởng từ tố chất của Ba, Mẹ, Ông ngoại, và sự cộng hưởng từ tất cả thành viên khác trong gia đình lớn. Và, cũng vì làm nghệ sĩ, nên tâm trạng, suy nghĩ của mình cũng không thể như những người học về kỹ thuật, cơ khí ... Giải thích vì sao mình dễ dàng lâm vào tình trạng tinh thần bất ổn định (nếu không muốn nói là bị dở hơi, bị tâm thần) để rồi dẫn đến bùng nổ cảm xúc với những bức hình cũ của bố chồng.

  ***

Câu hỏi cuối cùng Jeff đưa ra trước khi dẫn mình về lại hiện tại:
- Kết dính 3 cuộc đời, hãy tự hỏi yếu tố quan trọng nhất, cô đọng nhất là gì.
Không một chút nghĩ ngợi, mình đã trả lời dứt khoát và suôn sẻ: Hai cuộc đời đã qua, hai con người đã chết để tạo dựng nên cá thể là mình ngày hôm nay - có lẽ, trong trạng thái bình thường, mình không thể nghĩ ra một nhận định nhanh và rõ ràng như thế. Thông thường, Jeff cần phải giữ thái độ và âm vực bình thản đều đều. Nhưng lúc ấy, nghe Jeff thốt lên "So beautiful!" (Thật đẹp quá), cùng lúc, mình hiểu ý nghĩa của lời kết luận được diễn đạt ra một cách gần như vô thức.
Mình rút ra rằng, tất cả chúng ta, mỗi người là một thế giới độc nhất vô nhị. Thế giới ấy được xếp lên bởi bề dày của kinh nghiệm tích tụ qua bao cuộc sống khác nhau. Chẳng vô cớ mà anh em cùng cha mẹ sinh ra, cùng được nuôi dưỡng, giáo dục như nhau, nhưng mỗi đứa con sẽ phát triển nên những tính cách khác biệt. Thử nghĩ lại luật nhân quả, sẽ thấy sự hợp lý, đơn giản như một quy tắc anh có vay, thì anh phải trả, anh trồng cây táo, cây táo sẽ không ra quả chanh ... thế thôi. Anh sống trong sự tức giận, căm ghét, thù hận người khác, dấu ấn ấy sẽ in hằn trong tâm thức; khi sang một trang mới, ít nhiều, anh sẽ vô thức lặp lại tính cách ấy; nếu vẫn không rút ra được, nó trở thành vòng luẩn quẩn kg điểm dừng hoặc có thể anh trở thành nạn nhân của sự hận thù, ghét bỏ của người khác, chỉ khi ấy anh sẽ cảm nhận và hiểu, để sẽ thay đổi, học cách tha thứ và có thể sống thanh thản trong một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Những điều này, ai ai cũng đã nằm lòng. Mình cũng đã được dạy từ khi còn bé. Nhưng với hiểu biết bằng thực tế xảy ra với chính bản thân, mình tin chắc định luật tự nhiên là như thế, không chỉ là những lời răn dạy khiến con người lo sợ rồi cố sống tốt để "lỡ" có kiếp sau mình sẽ sung sướng. (Đây là cách diễn giải theo tiếp thu của cá nhân, mình không mang ý gây sự khó chịu cho người khác có suy nghĩ bất đồng, nhất là không chủ ý đụng chạm đến niềm tin của bất cứ ai).
Vài tuần trước đây, mình còn khó nắm bắt khái niệm mà tác giả Brian Weiss đặt ra: "Nếu như một con người được sinh ra, lớn lên, tích tụ tri thức, hiểu biết, để rồi chết, hết - chấm dứt, thì mọi sinh tồn trong vũ trụ quả là vô giá trị, hoặc là sự phí phạm", thì bây giờ mình đã hiểu.
Thế giới này khó tìm thấy sự hoàn hảo, nhưng không đều gì xảy ra một cách thừa thãi và sai lệch. Cân bằng luôn là nền móng của tạo vật.


Tuổi trẻ còn mãi


Khi ch mới là đứa bé 7-8 tui, mình đã nhen nhóm ni sợ cái chết, bt đu từ khi m quyn sách hình nh chiến tranh tại Việt Nam do những phóng viên chiến trường Mỹ, quc tế chụp lại. Quyn sách bìa vi màu ghi đã ng nâu , gáy sờn, lòi những sợi ch từ bên trong - quyn sách nằm trên kệ, vừa tm tay ca đứa bé, luôn có một sức hút trí tò mò. Cm giác sợ hãi từ những hình nh nhà cháy, khói la, người bng bế nhau chạy, gào khóc, đôi lúc phi đóng lại vì quá ngột ngạt. Nhưng quyn sách cứ như một sự cm cn vô hình, bn năng càng bị cm, con người lại có xu hướng mun lục, tìm, xem. Đến giờ, nghĩ lại, mình vn nhớ như in tm nh chụp nón st, loại nón ca lính Mỹ bị vỡ một mng, nhánh hoa mọc ra từ l hng y (hình như sau này, tm nh được s dụng lại rt nhiu)


Bui đu tiên gặp Jeff, nói sơ qua những vn đ tâm lý, mình bt đu bằng quyn sách - nguyên nhân đu tiên đem cho mình khái niệm và ni sợ cái chết dù tui còn quá nh đ nghĩ đến những điu này. Ni sợ ngày càng nhiu theo thời gian, nhiu thăng độ khác nhau.


Hôm y đi v, cm giác hơi phn khích vì Jeff nói có th đưa mình đến một khong thời gian, bt cứ thời đim nào mà tim thức ca chính mình có th chạm đến, sẽ giúp gii to những vướng mc không thoát ra được. Nói với bạn chng: "Em nghĩ nếu thực sự có kiếp trước, kh năng thy lại những chuyện đã qua là có thực, chc chn em có dự phn trong cuộc chiến Việt Nam - Mỹ. Có khi là dân thường chạy loạn, có khi là bộ đôi cũng nên". Bạn chng luôn nực cười vì những chuyện mang tính đng bóng ca mình, cho rằng mình bị nh hưng từ việc đọc sách ri đâm ra ám nh. Nhưng cũng nói đùa "Có khi một chú lính Cộng hoà nữa y chứ."

Thứ 6, ngày 8 tháng 4, 2016

Buổi hẹn lúc 3 giờ 30 chiều.

Sau vài phút trao đổi về lần thôi miên tối thứ 4, Jeff hỏi mình muốn trở lại thời điểm vừa rồi hay muốn đến nơi khác. Mình muốn trở lại để nhìn và cảm rõ hơn. - Vậy cần tập trung nghĩ về những chi tiết như đôi giày, không gian, con ngựa ... Bất cứ gì có thể gợi lại cuộc đời đó. Nhưng nếu hình ảnh khác xuât hiện, cứ buông theo, đừng cưỡng lại - Jeff dặn thêm.
Nhắm mắt, thở đều, lắng nghe giọng nói trầm ấm và từ tốn của Jeff
1 nghĩ đến màu sắc, hình dáng, chi tiết sẽ nhắc lại cuộc đời ấy
2 thả lỏng, thả lỏng, hít sâu, thở đều
3 .. 4 ....
20, bước chân vào điểm đến!
Mặc dù mí mắt đã bắt đầu giật nhưng mình phải cố hết sức, nhập tâm tìm kiếm hình ảnh. Khá lâu, mới thấy phần thân sau con ngựa, đuôi nó dài phất phơ làm mình muốn nắm vào những sợi lông. Hình ảnh rất mong manh, dường như chỉ cần một hơi thở cũng khiến nó tan mất. Jeff nói: thử sờ và cảm những sợi lông đuôi ngựa. Chưa kịp chạm tay, hình ảnh đã nhoè và lẫn vào ánh sáng trắng. Ánh sáng thu hẹp lại, dịu dần rồi trở thành nguồn sáng dài, tiến về phía trước như muốn hút mình vào. Do dự, mình ngả đầu về sau ghìm lại. Jeff bằng giọng đều đều khuyến khích mình buông trôi theo dòng ánh sáng.
Lại một đường hầm, có lẽ đang trở lại điểm bắt đầu của chuyến đi lần trước. Tối. Tốc độ di chuyển nhanh hơn, không chậm rãi như đi bộ, không còn cảm giác ngựa đi bên cạnh. Xóc, rung, lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải, tay mỏi vì phải ghìm giữ thăng bằng. Vậy là mình đang cưỡi ngựa? Độ xóc ngày càng rõ, đường rất xấu. Một lớp kính mờ như bám bụi bẩn che tầm mắt. Lúc ẩn lúc hiện. Mình như đứng sau ô cửa cố theo dõi từng cử động của bóng người phía trước, hình dung điều gì đang diễn ra. Tối đen. Phớt qua hình thể cái nón cối. Ồ, cái nón đây rồi, chắc “Nó” đây rồi. Nếu cưỡi ngựa tại sao lại có lớp kính bám bụi đầy thế kia? Có gì khác thường.

Ơ, nó (hay là mình?) không cưỡi ngựa mà lái xe. Chiếc xe đời cũ. Lớp kính xe gần như phủ đầy bụi đưòng, chỉ đủ một khoảng sạch hơn cho người lái có thể nhìn bên ngoài, phía trước.  Hai tay đặt trên vô lăng. Không phải “Nó”, cái nón có hình thể khác, tuy mờ nhưng mình chắc chắn không phải loại mà “Nó” đã đội. Mình cố nhướn người về phía trước để nhìn đó là ai. Tối, hình như da mặt nhuộm đen, hơi bóng.
Jeff nhắc: - Thử hỏi xem người ấy là ai? - Không được, anh ta (chắc chắn là đàn ông) đang rất tập trung, không thể xao lãng đầu óc, đường xấu, đèn xe đã vỡ hoặc không thể bật, cần giữ vững tay lái chở những can xăng và rất nhiều thứ khác chất đầy khoang sau. Đưa tất cả về đến nơi là nhiệm vụ quan trọng.

Jeff: - Điều gì đang tiếp diễn?
- Tôi vẫn là một người lính, nhưng không phải những năm 1950, mà khoảng 1970s - không chính xác. Thời điểm chiến tranh Việt Nam - Mỹ.
Đường có vẻ đã bằng phẳng hơn. Mệt, tay mỏi. Tay phải buông xuống và chỉ lái bằng tay trái, theo quán tính, định gác cánh tay lên thành cửa xe cho bớt mỏi, khi ấy mình mới nhận ra không có cánh cửa, chiêc xe cũng không có mui.
- Tôi đang lái xe, xe quân sự ... A, xe Jeep.
Đường vẫn dài, tuy mui trần nhưng không hề có gió, nóng. Đi mãi không thấy điểm dừng.

Jeff dẫn mình đến thời điểm khác.

Tối. Dường như mình đang ở vị trí cúi thấp hoặc nằm, tầm mắt hướng lên cao. Có khói, bắt đầu có lửa, có âm thanh. Hình dáng của một người lính đậm hơn màu không gian, vẻ mặt căng thẳng, cầm súng (mình - hiện tại - gọi đó là AK - chẳng biết chính xác đấy là loại súng gì, chỉ biết nó dài và phải cầm bằng hai tay), anh chạy nhanh. Anh ta mặc quân phục bộ đội Việt Nam màu xanh lá đậm. Sự hỗn độn dần rõ lên. Có lẽ người lính kia là đồng đội, sao mình lại ở yên đây mà không đứng lên chạy cùng anh ta?

Jeff động viên, cố đứng dậy, theo dõi diễn biến xung quanh. Và mình chạy, đôi giày nặng như trì chân lại (một đôi ủng có đế dày?), nhưng không phải - ống quần bên phải bị vướng vào vòng kẽm gai rách toạc. Cảm giác có máu. Mình bị thương rồi! Bên phải bắp chân là vết thương rách toác, mình có thể thấy phần thịt nát, lộ chút xương bên trong, máu ra quá nhiều. Chắc vì thế nên mình đã không thể đứng lên chạy. Tất cả trở nên nhoè nhoẹt.
Thế là chết rồi sao? Chết khi vẫn chưa biết mình là ai?

Màu trắng. Màu trắng này trông quen thuộc, không phải thứ ánh sáng vẫn xuất hiện đưa mình đi. Trần nhà!!! Mình chưa chết, mà chỉ nằm mắt hướng lên trần nhà. Thấp thoáng chút màu xanh nhạt, không rõ màu tường hay màu áo người qua lại - thứ màu xanh nhàn nhạt đi cùng màu trắng là loại màu rất buồn tẻ, chưa bao giờ mình ưa thích . Vậy mà bây giờ, nằm đây, nó lại là tông màu đẹp nhất. Quân y viện. Y tá trong bộ váy trắng đi lại tất bất. Mình nằm (đã không còn sự phân biệt "mình" - "nó" hay ai khác) với sự nhẽ nhõm, thanh bình, có chút tự đắc được nằm nơi yên tĩnh giữa màu xanh trắng trong khi bao nhiêu người khác vẫn đang quay cuồng trong làn khói đạn ngoài kia. Mình-hiện tại xen vào: làm sao có được một nơi sạch sẽ, thoáng đãng thế.  Khoanh hai tay kê dưới đầu, mình thấy sảng khoái, chính điều này khiến mình có thể thấy bất cứ đâu cũng đẹp, kể cả màu xanh chán ngắt kia. 

Chỉ muốn tận hưởng cảm giác này mãi. Nhưng Jeff đã xen vào, nhắc nhở: đi tiếp.

Vẫn nằm, mắt nhìn trần nhà. Mình thấy hình dáng một cái đèn tròn với đường kính rộng, hình như chưa bật vì không chói mắt. Tiếp tục cảm giác an nhiên. Một tấm màn ngắn giăng ngang phần dưới bụng. Vài bác sĩ, y tá đứng mé chân. Chắc hẳn họ làm gì đấy với cái chân bị thương của mình. Mặc kệ, họ có thể làm bất cứ điều gì, kể cả cắt chân, miễn là mình được nằm đây, không phải trở lại chiến trường. Thoáng nghĩ đến việc trở lại nơi ấy, mình đã gạt sang một bên để tiếp tục miên man tự mãn.

Mọi thứ diễn ra nhanh và náo động, rồi đột ngột yên tĩnh, chỉ tập trung vào những sự kiện xảy ra, mình bỏ quên luôn việc tìm hiểu mình là ai. Jeff nhắc chừng: đừng quên nhận biết ai đang nằm đó, bao nhiêu tuổi, màu da. Hãy hình dung có một tấm gương trên trần nhà.
Mình nhìn quanh, chẳng có tấm gương nào. Nơi này, chỗ phòng mổ sao lại có gương trên trần, mà hình như cũng chẳng phải loại trần cứng cáp nữa, chẳng gương nào có thể treo lên. Nhưng mình có thể nhấc đầu, nhìn xuống dưới bụng. Hả!?? Mình có thân hình đẹp vậy sao? Ngực rộng, bụng thon, 6 múi rõ ràng. Da mình thật đẹp, láng mịn, săn chắc. Nằm xuống, mình nói với Jeff: không thể tin được, tôi có một cơ thể khoẻ, đẹp vậy à? Nhấc đầu lên lần nữa để chắc chắn. Hẳn mình đã rèn luyện cơ thể nhiều mới có cái bụng tuyệt hảo như thế. (Mình, hiện tại, buồn cười vì tính trẻ con của chàng trai ấy. Chẳng lo đến cái chân mà lại thích thú ngắm nhìn mớ cơ bụng)

 Ơ, ... Sực nghĩ ra như một phát hiện, ngạc nhiên vô cùng - Jeff ơi, tôi không phải người Việt Nam là một chàng trai Mỹ, trắng, rất trẻ ... 19 tuổi. Hình như tên Phill.

Mà thôi, tên gì dù Phill hay Bill cũng không quan trọng để nhớ chính xác. Mình chưa hết thích thú vẫn tự tấm tắc khen cái bụng, đến mức phải reo nhỏ với Jeff: anh không tin được đâu, cơ thể tôi đẹp lắm nhá. Dám cá là anh không thể nào bằng (cười). Hình như Jeff cũng buồn cười, nhưng cần giữ giọng đều và bình thản.

Jeff nói: đã đến lúc phải nhìn lại cái chết của cuộc đời đó. Sẵn sàng chưa?

Tuy còn luyến tiếc nhưng chẳng lẽ nằm đấy mãi để tự tán thưởng. Và mình đã sẵn sàng.

Lại một không gian mịt mù khói bụi. Âm thanh hỗn loạn, tiếng người hét bên tai. Mình và một số người nữa đang trong lòng chiến hào. Trước mặt là khẩu súng khá to, chưa nhìn rõ là súng gì, hay là khẩu đại bác (cannon)? Không, nếu cannon thì quá to. Một lần nữa, mình giữ trách nhiệm sử dụng một vật tuy không to nhưng cần hai tay và sức ghìm sự rung giật. Khẩu súng máy! Vừa nhận ra loại vũ khí đang khiến hai cánh tay căng cứng (mình - hiện tại, mí mắt giật chưa lần nào nhanh thế, ngón tay bấu chặt vào nhau, cả cánh tay cứng đờ, cơ bắp tay run run), thì ngay lập tức cảm thấy vỏ đạn bắn tung toé, phải nheo mắt lại nhưng vẫn lia súng theo quán tính. Chẳng biết lia vào đâu, vào ai, cứ bắn, bắn liên hồi vào khoảng không mù mịt phía trước, bên ngoài chiến hào. Căng thẳng, tập trung cao độ khiến mình không còn đầu óc để suy nghĩ và sợ hãi.

Một thứ ánh sáng mạnh như tia chớp chói lên phía đuôi mắt phải. - Jeff ơi, tôi bị bắn rồi. Bắn vào đầu, bên trên tai phải. Nhưng tôi còn sống. Chắc chắn còn sống. Chỉ là bị thương, cái  nón bật khỏi đầu rơi đâu không rõ.

Mình buông súng, tay phải bịt vào vết thương, máu trào qua các kẽ ngón tay. Không, chưa chết, không thể chết. Ai đó vội nhảy vào vị trí điều khiển khẩu súng thay mình. Không đứng vững được nữa rồi, phải dựa về phía sau, và mình đang dần khuỵu chân xuống dọc theo vách đất, ba lô hay vật dụng gì đấy cấn vào vách đè lên lưng cồm cộm. Cả thân hình đã không chủ động được, mình vật nghiêng, ngã xuống từ từ, tay phải vẫn đặt nơi vết thương. Mọi người vẫn tập trung vào việc xả súng, la hét, chạy lúp xúp, chẳng ai để ý rằng mình đã không gượng lên được nữa.

Cảm giác bay bổng chầm chậm. Nhìn xuống, thân thể nằm đấy chỉ là một phần nhỏ trong toàn cảnh hỗn độn tung toé và mờ mịt trăm nghìn mảnh màu đen xám vỡ nát. Rồi lên cao hơn nữa, mọi thứ mờ dần trở nên trắng đục. Chỉ còn thấy mình nằm đấy như đang co ngủ, một giấc ngủ ngon. Cho đến tận giây phút này, mình mới thấy gương mặt thanh tú, làn da trắng ửng màu rám nhẹ, mái tóc nâu dày hớt cao bên mang tai và sau gáy, rất đẹp; thân hình cao dong dỏng cân đối, mạnh khoẻ trong bộ quân phục, đôi giày to nặng chỉ tăng thêm vẻ cứng cáp. Phill trẻ quá, chỉ là một đứa trẻ mới lớn trong thân hình cao to, nằm đấy toả ra vòng ánh sáng trong vắt như bảo vệ không để thứ màu trắng đùng đục kia tràn lấp.

Nhẹ bẫng. Dường như đang trong không gian nhà thờ - chỉ là cảm giác về không gian cao rộng, hoàn toàn tối, một bóng tối không gây hồi hộp, mà ngược lại dìu dịu êm ái, mang đến sự ấm áp khiến cho bất cứ ai cũng muốn đắm chìm vào. 
Hướng nhìn lên khung cửa sổ trên cao, cửa sổ với vòm chóp nhọn, luồng ánh sáng toả xuống bao trọn tầm nhìn, sáng loà mà không hề chói chang, rất thanh thản, mình nhắm mắt hít một hơi dài rồi tan biến vào vùng sáng với ý nghĩ cuối cùng "Goodbye".

Trao đổi cùng Jeff (1) (Sau lần thôi miên về quá khứ đầu tiên)

Viết xong vào thứ 7, ngày 9 tháng 4, 2016



Ghi chép lại những trải nghiệm sau những lần thôi miên là việc nên làm, thứ nhất để lưu lại “bộ phim"; thứ hai- quan trọng nhất - để tự ngẫm nghĩ, phân tích, nhìn nhận, đưa ra những mối liên quan, tương phản với hiện tại; thứ 3 viết lại dễ đưa đến tư duy thành lời nói có thể diễn đạt tốt hơn khi thảo luận với chuyên gia tâm lý.
Mình chọn viết lại đây, bằng tiếng Việt, vừa là bài tập vừa là cơ hội chia sẻ cho những ai có hứng thú đọc, và ... cũng để mài chữ :)
** Cho những ai muồn biết chi tiết để hiểu hơn vì sao liệu pháp thôi miên có thể chữa bệnh, bớt thành kiến cho rằng không tốt hoặc có hại với chuột bạch chính là mình - người đã khổ sở với chứng trầm cảm, lo sợ, sống cùng thuốc đã 12 năm, sẵn sàng thử tất cả những gì mình cảm thấy hợp lý để có thể lấy lại cân bằng.
Hôm nay, thứ 6, ngày 8 tháng 4, 2016.
Như thường lệ, mình có buổi hẹn với Jeff. Vài phút đầu, trao đổi với Jeff về cảm nhận, về suy nghĩ sau buổi thôi miên 2 hôm trước. Để kết lại cuộc trao đổi ấy, Jeff hỏi: nhìn nhận qua nhiều khía cạnh, đối chứng với hiện tại, mình có thể rút ra điều gì không. Có, "nó" của cuộc đời những năm 50 là một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với mình hiện tại. Nó sống, hiện diện trong từng khoảnh khắc, nó không bị ảnh hưởng bới những lo lắng, sợ sệt - những điều chưa xảy đến. Tại sao phải đắm chìm trong những việc vẫn còn trong tương lai, mà bỏ quên hiện thực đang diễn ra ngay đây, ngay lúc này? Chắc chắn, mỗi người trong chúng ta, ai cũng đã trải qua cảm giác như thời gian đứng lại, cảm giác như mình như đông cứng khi bất chợt nhìn thấy một cảnh đẹp đến bất ngờ, cảnh hoàng hôn, mặt trời đỏ rực lặn xuống những mái nhà nhấp nhô trong một buổi chiều tại Sài Gòn, cảnh sóng va đập trắng bạc vào những vách đá đâu đấy bờ biển Phan Thiết ... Đấy chính là cảm giác của Nó trong mỗi giây phút nó nhìn ngắm, tò mò. Nó chỉ luôn thấy cái đẹp và Nó căng đầy từng thời khắc, không còn không gian cho bất cứ điều gì khác ngoài cái đẹp có thể vẩn đục vào. Mình đã là Nó - mình chính là Nó, mình đã từng bình thản, cái tố chất đi lạc tận sâu thẳm nơi nào, mình ao ước, muốn tìm lại điều đã từng là của mình.
Mình tin rằng - không, mình biết rằng, tuy trên vai Nó đeo khẩu súng, nhưng nó không bắn vào bất cứ ai, vào bất cứ vật gì. Cái chết của nó rất đẹp, bởi nó sẽ không phải tồn tại trong bạo tàn của chiến tranh, dù nó nằm đấy thật cô đơn mất xác giữa cánh đồng tĩnh lặng.
Thật tình, những suy nghĩ này diễn ra trong sự phân tích, mình hơi ngường ngượng vì cảm thấy có chút sến sẩm. Nhưng tận sâu trong nhận thức, mình muốn xác nhận điều này là đúng.
Sẵng sàng cho chuyến du hành lần thứ 2. Mình nhắm mắt và tập trung để có thể trôi theo sự dẫn dắt của Jeff.




Khi kết thúc chỉ là điểm khởi đầu.

Khoảng một năm trước, mình tìm đọc về luật nhân quả theo thuyết của đạo Phật. Vô tình, lướt qua vài trang sách của tác giả Dolores Cannon. Không kịp tìm hiểu thêm Dolores Cannon là ai, với sự tò mò mà mình đọc hết cuốn "between life and death" (lằn ranh giữa sự sống và cái chết). Dolores Cannon, trước khi trở thành tác giả của hàng chục cuốn sách, bà là chuyên gia tâm lý, dùng phương pháp thôi miên giúp chữa những bệnh tâm thần như trầm cảm, chứng sợ hãi, mất cân bằng trong tinh thần ... "Between life and death" không phải là tiểu thuyết, mà gần như một quá trình ghi chép những điểm mấu chốt mà bà rút ra từ nhiều bệnh nhân khác nhau trong suốt những năm đầu làm việc và nghiên cứu.

Tất cả đều có cùng một điểm chung: họ có những cuộc đời, thân xác, giới tính khác nhau trong nhiều niên đại đã qua. Vậy là sao? Có nghĩa: lý thuyết linh hồn con người bất tử là đúng? Như ông bà, hay ngay cả chúng ta vẫn quen miệng nói: kiếp trước, kiếp sau là không sai? Nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu mình mà không biết giải đáp thế nào.

Thỉnh thoảng, vẫn nghĩ đến cuốn sách. Nhưng luôn đinh ninh và có chút thất vọng rằng liệu pháp thôi miên - hy vọng cứu chữa cho cái đầu lạo xạo của mình thật quá xa vời, chứ đừng nghĩ đến có thể trải nghiệm về một kiếp xa xưa nào.

Một tháng trước, cũng đọc linh tinh, rồi với key word đánh vào google "past life", hàng loạt những tựa sách có thể mua được qua Amazon, từ một số tác giả như Brian Weiss, Michael Newton, Carol Bowman, Jim Tucker, Wayne Dyer, và tất nhiên có cả Dolores Cannon (bà là người có số lượng sách nhiều nhất). Tìm thông tin về tất cả những cái tên mình chú ý đến, họ đều là giáo sư, tiến sĩ trong ngành tâm thần - tâm lý học, họ nghiên cứu lâu năm về phương pháp thôi miên chữa bệnh, và họ cùng đi đến kết luận về sự trường tồn vô tận của linh hồn. Khỏi phải nói, với tính đồng bóng của mình, lao đầu vào đọc, đọc mỏi mắt thì chuyển qua nghe audio, đã được 3-4 cuốn từ 3 tác giả. Ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều nghiên cứu về vấn đề này, không phải chỉ có 1 người với 1 tác phẩm. Có nghĩa, thôi miên không là một chuyên ngành hiếm được sử dụng trong ngành tâm thần học. Mình đã thử tìm kiếm : liệu pháp thôi miên (hypnotherapy). Đoán xem nào - có đến hơn chục chuyên gia tâm thần sử dụng thôi miên ở San Francisco. Ở vùng vịnh, từ San Jose cho đến Hayward, Pleasanton cũng khoảng chừng đó chuyên gia. Nếu tìm "Past life regression" (nôm na là Tìm lại quá khứ trong kiếp trước) thì số chuyên gia còn lại khoảng 1/3.

Và mình đã liên lại với Jeff Ennor - chuyên gia tâm lý học ở Oakland, cách nơi mình ở khoảng 25 phút lái xe.

Ba buổi gặp mặt đầu tiên, Jeff thôi miên, đưa mình vào tầng gần nhất và thêm phương pháp nôm na là nhìn nhận tiềm thức từ trí thức. Có lẽ vì bình thường mình luôn khó tập trung suy nghĩ, đầu óc hay di tản lung tung nên phải hơi lâu mình mới có thể vào tầng - nhận biết khi bắt đầu thấy trắng xoá hoặc những loại màu khó nhận ra được chính xác, mí mắt giật liên hồi không kiểm soát được, và cảm giác không thể mở mắt dù cố gắng.

Mình sẽ không bàn đến cái đầu bất thường của mình, và trị liệu tiến triển đến đâu. Nhưng mình muốn kể về buổi thôi miên nhóm tối qua. Nhóm gồm 10 thành viên, kể cả Jeff. Buổi gặp mặt này chính thức gọi là Tìm về quá khứ. Già, trẻ, đàn ông, phụ nữ, có cả hai cô gái tóc vàng thật xinh xắn, họ cùng đến để tìm sự yên bình cho tâm hồn, tìm đến lớp sâu nhất trong tiềm thức để hiểu rõ hơn bản thân "mình là ai". Buổi gặp mặt kéo dài 2 tiếng rưỡi, gồm 45 phút đầu tiên là 2 lần thiền có sự dẫn dắt (qua Jeff). Thảo luận. 1 tiếng rưỡi dùng để đưa mọi người vào tầng sâu nhất, tìm lại cái tôi của bất cứ thời điểm nào của đời trước. Một cuộc du hành kỳ diệu! Một trải nghiệm thật đặc biệt cho mình cũng như mọi người trong nhóm. Và, điều mình vẫn tin là có, bắt đầu trở thành điều mình "biết".

Chuyến du hành của mình bắt đầu từ đường hầm tối đen, chỉ cảm thấy đang di chuyển về phía trước mà chưa cảm nhận được từng bước đi, chưa rõ là ai, ở đâu, khi nào. Chỉ là một đường hầm sâu hun hút. Khi nghe giọng Jeff đếm đến 20, hãy đáp đến điểm mình đang đi tới. Đường hầm từ từ thu hẹp và thấp lại, đi phải hơi cúi đầu, nhận ra đường đi chỉ bằng một vệt sáng rất mờ dọc theo gờ tiếp giáp thành trái và nóc hầm. Càng lúc càng tối. Mình - đứa đang ngồi trong sofa nệm dày, tự nhủ trong đầu: nó có sợ không nhỉ? Chắc thế nào cũng hoảng sợ quáng quàng lên cho xem. Mà sao "nó" vẫn bình thản, chỉ đơn giản là tiếp tục theo vệt sáng và đi. Cho đến tận cùng, hầm như đang đào dở chừng, đất đá lởm chởm, nó nghĩ thật đơn giản "cụt đường à? Thế thì quay ra". Mình có chút thở hắt ra khi biết nó không hề sợ. Lại trở về đường hầm ban đầu. Jeff nói: nhìn xuống chân, cảm nhận sự tiếp giáp, cảm nhận mang giày hay chân đất, cảm nhận nền đất. Và hình dáng lờ mờ đã hiện ra: vai đeo khẩu súng dài quá hông, "nó" không đi một mình mà một con ngựa theo cùng. Cả hai bước cạnh nhau. Một người lính - bộ đội? Với nhận thức song song, mình thường nghĩ: bộ đội là quân nhân ăn mặc như trong thời chiến tranh với Mỹ. Bộ quân phục này không phải, cái nón khác - nhưng chắc chắn là quân phục lính - nón cối bọc lưới có cài lá và cành cây nguỵ trang. Bộ quần áo màu xám - sáng, không phải loại màu xanh lá cây; quần hơi rộng, ống túm cho vào trong giày bốt vải. Tai sao lại giày nhỉ? Nhận thức nhắc là: bộ đội hay mang giày săn đan làm bằng lốp xe chứ, thôi rồi, chắc tưởng tượng mạnh quá mà tưởng tượng sai, giày lấy đâu ra.

Hình dáng của "nó" rõ hơn chút: một chàng trai trẻ, rất trẻ, chắc tầm 20-22, gầy gầy roi roi,tuy vậy bộ đồ mặc khá vừa không đến nỗi lùng thùng (mình thắc mắc: tại sao chỉ có khẩu súng trên vai, ngoài ra không ba lô, không hành lý). Đôi ủng bước từng bước xuống mặt đất ẩm nước, có lẽ là bùn. Người và ngựa đi bên nhau, và ánh sáng đã hiện ra phía đầu hầm. Nước! Tiếng nước chảy nhẹ nhẹ róc rách, nước từ lòng đất chảy qua một cái máng, có thể vục tay vào để hứng, có lẽ là uống - chảy xuống suối, nước suối chỉ đủ ngập bàn chân, trong vắt, lòng suối đầy đá cuội hơi ánh nâu vàng bắt từ nắng, nước thật mát. Suối thật đẹp. Vắng lặng. "Nó" bước lên bờ, đứng giữa sân một căn nhà mái rạ be bé (đọc truyện - vẫn hay được tả là căn nhà nhỏ đơn sơ giữa vùng sơn cước). Giọng Jeff đều đều nhắc hãy nhìn xung quanh, nhìn để biết bên cạnh có còn ai khác - một người quen, một người vừa gặp. Không ai hết. Nó không cần nhìn quanh, không cần bước vào nhà, nó biết chỉ một mình nó, yên tĩnh, duy nhất tiếng suối róc rách. Nó bước lại gần hiên nhà, sờ, vỗ vỗ vào những cột, kèo làm từ thân cây to khoảng bắp chân, giữ nguyên hình dáng tự nhiên nhưng láng mịn, nó nhìn những mắt gỗ và những vân gỗ thật mảnh, trong đầu thoáng nghĩ (không rõ đấy là mình nghĩ hay nó)- đây là loại cây gì nhỉ? Rồi nó đưa tay lên, lướt qua, chạm vào mái rạ loè xoè, chỉ cách đầu khoảng hai gang. Nó cảm nhận đầu rơm cọ vào lòng bàn tay. Bên hông nhà, có cái đèn lồng treo giữa kèo ngang, nó nâng lên hơi cao, ghé đầu vào nhìn bên trong lồng đèn.

Nó không thấy buồn, không thấy sợ, tâm hồn nó thật đơn giản, bình lặng và thuần khiết, nó tận hưởng từng khoảnh khắc một với tất cả giác quan, không một chút gợn nghĩ đến tiếp theo sẽ ra sao. Trong khi nhận thức của mình trở nên hơi sốt ruột khi "thấy" sự bình thản của nó.

Bây giờ, nó đứng phía sau nhà. Cả một không gian bao la trải dài và rộng trước mắt - thảo nguyên? (mình - tự hỏi). Nó đứng vuốt ve dọc mặt ngựa, cổ ngựa. Hai đứa đứng dựa vào nhau nhìn ngắm về rặng núi xanh xám nhàn nhạt xa tít tận đường chân trời. Nó hít sâu như thu hết cả cảnh quan vào lồng ngực, vỗ vài cái vào lưng ngựa, cả hai tiếp tục cuộc hành trình.

Có lẽ sắp hết giờ, Jeff dẫn dắt đến cái chết của cuộc đời ấy, đến giây phút cuối cùng. Nó cảm thấy như rơi tuột vào đường hầm dốc đứng - nó nghĩ : mình rơi vào đâu, cái giếng à? Mắt nó vẫn nhìn lên bầu trời xanh nhỏ dần lại theo độ sâu của đường ống. Màu xanh sao thật trong và phẳng lặng. Trắng xoá. Giờ nó lại có cảm giác được hút lên, nhấc bổng. Nhìn xuống qua đám mây trắng xốp tơi như bông, nó nhìn toàn cảnh bên dưới, không biết lý do chết, ban đầu nó cho rằng bị rơi xuống giếng, nhưng từ trên cao nhìn lại, nó thấy một khoảng không gian bụi mù - hẳn là vừa có vụ nổ. Nó nhìn thấy nó nằm đấy, không hẳn, nó thấy những mảnh xác của chính nó vương vãi, nó vẫn thắc mắc: nó chết và vỡ ra từng mảnh vì rơi từ độ cao xuống quá sâu hay thân thể vỡ nát vì bom, mìn? Cũng không quan trọng lắm. Nó nhìn từ trên cao, quang cảnh bên dưới cũng vẫn rất đẹp, cái đẹp của sự chết chóc nhưng không đáng sợ, khói bụi mờ ảo, xác của nó nằm đấy, đơn độc - và đồng cỏ vàng dưới nắng xung quanh cứ rộng ra mãi, bấu trời cứ cao hơn mãi. Cho đến khi chỉ còn lại màu trắng.

Jeff nhắc: giây phút cuối cùng, giữa ánh sáng, hãy nhìn xem có hình ảnh người thân nào, người có giá trị nhất trong cuộc đời vừa qua không. Không, nó nhìn mãi, chỉ là màu trắng, cuối cùng, một hình ảnh hiện ra từ xa rồi gần hơn - con ngựa của nó, cùng cái bờm dài phất phơ ẩn hiện giữa những cụm mây. Nó còn kịp nghĩ: liệu con ngựa có chết cùng nó hay giờ đây độc hành bên dưới kia. Trắng xoá. .

Trên đường chạy xe về nhà, mình vẫn vướng mắc với chi tiết tại sao lại là giày bốt vải mà không phải săn đan? Trước khi đi ngủ, việc cuối cùng mình làm là tìm tư liệu về quân phục bộ đội thời chiến tranh Đông Dương. Mình ngồi bật dậy để chắc chắn không nhìn sai: nón cối bọc lưới, bộ quân phục màu xám-sáng, lưng đeo ba lô và khẩu súng dài từ vai xuống tận đùi, giày bốt bọc ống quần. Chính xác loại giày vải ấy, đôi giày mà mình-nó đã giẫm xuống nền đường sền sệt nước và bùn trong suốt chặng đường tối.