Monday, April 30, 2007

April 30, 2007




Ở nhà mọi người đang được mấy ngày lễ sướng thế. Ở đây chỉ có hưởng ké lễ qua blog của bà con và gọi điện về nhà thôi. Cắm đầu cắm cổ làm bài final cho mùa học này. Ráng sống sót 3 tuần còn lại. Bao giờ cho hết 3 tuần, bao giờ cho đến bao giờ.. Giời ạ, sao cứ đến cuối mùa học là con lại mệt nhọc thế không biết, tự thương thân con quá.

Giải lao viết blog mà chẳng biết viết gì, memory đang bị quá tải mà. Này thì múa tay chụp hình để vẽ bài, rồi post lên đây cho có chuyện.

Hôm bữa chat, đứa bạn VN nói đùa : học cho lắm thì đi tắm cũng cởi tr**ng. Hẹc ...hmm..

April 30, 2007




Ở nhà mọi người đang được mấy ngày lễ sướng thế. Ở đây chỉ có hưởng ké lễ qua blog của bà con và gọi điện về nhà thôi. Cắm đầu cắm cổ làm bài final cho mùa học này. Ráng sống sót 3 tuần còn lại. Bao giờ cho hết 3 tuần, bao giờ cho đến bao giờ.. Giời ạ, sao cứ đến cuối mùa học là con lại mệt nhọc thế không biết, tự thương thân con quá.

Giải lao viết blog mà chẳng biết viết gì, memory đang bị quá tải mà. Này thì múa tay chụp hình để vẽ bài, rồi post lên đây cho có chuyện.

Hôm bữa chat, đứa bạn VN nói đùa : học cho lắm thì đi tắm cũng cởi tr**ng. Hẹc ...hmm..

Friday, April 20, 2007

Đi chơi mỏi giò




Đã bẩu mấy ngày cuối tuần là phải ở nhà làm bài, không thì ăn mấy con C tẹt mặt. Vậy mà cũng đi cho được từ trưa đến tận tối mịt. Gọi tối mịt vậy chứ 7 giờ mà trời còn nắng chang chang à. Rề từ downtown SF cho đến Daly city. Rề xuống tuốt Palo Alto ( chắc cũng gần nửa đường từ SG đi Vũng Tàu) kiếm mua có cái ba lô và vô IKEA đại loại là cũng đi vòng vòng xem đồ nội thất cho giống bà con nhưng chủ đích chỉ để ăn cái hotdog + cây kem, hết có $1.50 nhưng mà suưoớng miệng. Kem tươi ở IKEA là rẻ và ngon nhất. Mai mốt về VN là nhớ kem IKEA lắm đây.

Giờ mỏi giò quá sao đây. Ngứa nữa !

Ngứa thì dăm ba đường ngứa. Ngứa để gãi thì dễ quá rồi. Nhưng mà ngứa khổ hơn là "ngứa cẳng" vì không được về nhà. Không được về nhà ! 3 tháng hè chôn vùi ở cái xứ này ... Kiếm đâu ra được 1 "đấng mạnh thường quân" có tài hô phép ra được cái vé ? Ai biết chỉ giùm, xin hậu tạ.

Đi chơi mỏi giò




Đã bẩu mấy ngày cuối tuần là phải ở nhà làm bài, không thì ăn mấy con C tẹt mặt. Vậy mà cũng đi cho được từ trưa đến tận tối mịt. Gọi tối mịt vậy chứ 7 giờ mà trời còn nắng chang chang à. Rề từ downtown SF cho đến Daly city. Rề xuống tuốt Palo Alto ( chắc cũng gần nửa đường từ SG đi Vũng Tàu) kiếm mua có cái ba lô và vô IKEA đại loại là cũng đi vòng vòng xem đồ nội thất cho giống bà con nhưng chủ đích chỉ để ăn cái hotdog + cây kem, hết có $1.50 nhưng mà suưoớng miệng. Kem tươi ở IKEA là rẻ và ngon nhất. Mai mốt về VN là nhớ kem IKEA lắm đây.

Giờ mỏi giò quá sao đây. Ngứa nữa !

Ngứa thì dăm ba đường ngứa. Ngứa để gãi thì dễ quá rồi. Nhưng mà ngứa khổ hơn là "ngứa cẳng" vì không được về nhà. Không được về nhà ! 3 tháng hè chôn vùi ở cái xứ này ... Kiếm đâu ra được 1 "đấng mạnh thường quân" có tài hô phép ra được cái vé ? Ai biết chỉ giùm, xin hậu tạ.

Wednesday, April 18, 2007

Blog này là để tui ngưỡng mộ thày của mình.

Sáng nay, như thường lệ, trước khi lên lớp, vào quán cà phê ở góc đường, chợt nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của mùa học này là thấy thầy mình đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, tách biệt với những bàn khác, uống trà, ăn miếng bánh mì và đọc báo. Chợt nghĩ, người đi ra, đi vào quán cà phê chắc chẳng ai biết đó là 1 họa sĩ có tài và nổi tiếng đâu nhỉ. Thử vào yahoo, search tên Warren Chang mà xem, yahoo sẽ xổ ra 1 dọc dài đấy.

Tự nhủ là may mắn, mình mới được học với 1 người thầy như vậy. Không những học về kỹ năng, mà còn học được cách làm 1 người được người khác nể trọng là như thế nào ( nói học vậy thui chứ ai biết mình tiếp thu được bao nhiêu ).

-Hiền lành mà nghiêm khắc

-Tài giỏi mà điềm đạm

-Rất chừng mực của 1 người thầy

-Nghệ sĩ nhưng làm việc ngăn nắp, trật tự

.. vân vân và vân vân ... giờ chưa nghĩ ra hết

Nhưng mà thầy ui, thầy chấm điểm khó quá. Ngưỡng mộ thầy thì em rất ngưỡng mộ. Thích học với thầy thì em rất thích. Nhung chắc mùa này em "phăng teo" vì lớp của thầy mất thôi .

**Chú thích : tranh của thày tui đó

Blog này là để tui ngưỡng mộ thày của mình.

Sáng nay, như thường lệ, trước khi lên lớp, vào quán cà phê ở góc đường, chợt nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của mùa học này là thấy thầy mình đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, tách biệt với những bàn khác, uống trà, ăn miếng bánh mì và đọc báo. Chợt nghĩ, người đi ra, đi vào quán cà phê chắc chẳng ai biết đó là 1 họa sĩ có tài và nổi tiếng đâu nhỉ. Thử vào yahoo, search tên Warren Chang mà xem, yahoo sẽ xổ ra 1 dọc dài đấy.

Tự nhủ là may mắn, mình mới được học với 1 người thầy như vậy. Không những học về kỹ năng, mà còn học được cách làm 1 người được người khác nể trọng là như thế nào ( nói học vậy thui chứ ai biết mình tiếp thu được bao nhiêu ).

-Hiền lành mà nghiêm khắc

-Tài giỏi mà điềm đạm

-Rất chừng mực của 1 người thầy

-Nghệ sĩ nhưng làm việc ngăn nắp, trật tự

.. vân vân và vân vân ... giờ chưa nghĩ ra hết

Nhưng mà thầy ui, thầy chấm điểm khó quá. Ngưỡng mộ thầy thì em rất ngưỡng mộ. Thích học với thầy thì em rất thích. Nhung chắc mùa này em "phăng teo" vì lớp của thầy mất thôi .

**Chú thích : tranh của thày tui đó

Sunday, April 15, 2007

bất ổn

-Đêm qua ác mộng, mơ thấy người ta đâm, chém, giết nhau, hóa ma ... dậy mệt cả người.

-Em D50 chắc sắp ra đi, có người trả $400, $425 thì chẳng ai hỏi đến. Tiếc em ! D40 mới ra mà rating cũng chẳng bằng.

-Thèm về VN mà lực bất tòng tâm, phải ở đây suốt mấy tháng hè thôi.

-Buồn, muốn có ai đó để chát mà Yahoo vắng lặng. Tối chủ nhật ở nhà chắc mọi người đi chơi.

Hôm nay cà phê 1 mình.

bất ổn

-Đêm qua ác mộng, mơ thấy người ta đâm, chém, giết nhau, hóa ma ... dậy mệt cả người.

-Em D50 chắc sắp ra đi, có người trả $400, $425 thì chẳng ai hỏi đến. Tiếc em ! D40 mới ra mà rating cũng chẳng bằng.

-Thèm về VN mà lực bất tòng tâm, phải ở đây suốt mấy tháng hè thôi.

-Buồn, muốn có ai đó để chát mà Yahoo vắng lặng. Tối chủ nhật ở nhà chắc mọi người đi chơi.

Hôm nay cà phê 1 mình.

bất ổn (tập 2)

Muốn viết gì mà đầu trống rỗng ( hoặc không thể viết ra, cũng có thể là không muốn)

Muốn nói gì mà chỉ lại câm lặng ( không phải không thể, mà đơn giản chỉ là không muốn)

Nhức đầu, những cơn nhức đầu chẳng mong trở lại ( mà nó cứ trở lại ) .

Thôi thì nghỉ ngơi trong yên lặng vậy.

bất ổn (tập 2)

Muốn viết gì mà đầu trống rỗng ( hoặc không thể viết ra, cũng có thể là không muốn)

Muốn nói gì mà chỉ lại câm lặng ( không phải không thể, mà đơn giản chỉ là không muốn)

Nhức đầu, những cơn nhức đầu chẳng mong trở lại ( mà nó cứ trở lại ) .

Thôi thì nghỉ ngơi trong yên lặng vậy.

Wednesday, April 11, 2007

"Đi vào tù là ta đi vào tù.."




Đi lăng quăng vô blog nhà người ta đọc được cái này, buồn cười qua'. Copy vô đây, cho ai đã, sắp hoặc có ý định "vô tù" đọc chơi.

Thân tặng bạn láng giềng J

Gửi ông!

Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...

Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).

Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.

Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.

Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...

Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.

Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.

Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...

Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.

Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!

Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.

Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.

Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.

Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:

Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.

Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.

Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.

Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.

Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...

Chào ông,
Mr. Lịch Lãm

"Đi vào tù là ta đi vào tù.."




Đi lăng quăng vô blog nhà người ta đọc được cái này, buồn cười qua'. Copy vô đây, cho ai đã, sắp hoặc có ý định "vô tù" đọc chơi.

Thân tặng bạn láng giềng J

Gửi ông!

Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...

Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).

Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.

Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.

Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...

Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.

Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.

Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...

Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.

Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!

Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.

Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.

Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.

Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:

Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.

Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.

Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.

Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.

Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...

Chào ông,
Mr. Lịch Lãm

Phantom of the Opera

Cái anh Will Ferrell này dám cả gan bôi nhọa anh Phantom nhà mình...hí hí nhảm quá, mà mình lại thích nhảm mới khổ



Phantom of the Opera

Cái anh Will Ferrell này dám cả gan bôi nhọa anh Phantom nhà mình...hí hí nhảm quá, mà mình lại thích nhảm mới khổ



Monday, April 9, 2007

Bữa sáng




Những ngày này, cảm giác thú vị nhất để bắt đầu 1 ngày là ly cà phê, nhâm nhi với miếng bánh mì nướng phết bơ + mứt hoặc cái bagel phết cream cheese (hừ, món nào thì cũng trên 3oo calories ). Vừa ăn, vừa uống, vừa đọc email bạn bè gửi hoặc xem tin tức trên những trang web báo VN. Phải sau những thủ tục đấy thì mới bắt tay vào làm những việc khác được.

Kể cũng lạ, con người có thể thích nghi mọi hoàn cảnh. Nhớ thường ngày ở Sài Gòn, chạy xe máy ra đường ăn 1 tô phở hay tô bún bò, rồi đánh 1 vòng ra quán Gỗ làm chai sữa tươi + cà phê, tán dóc với mấy người bạn rồi mới mạnh ai nấy đi làm.

Lại nhớ có thời gian, sáng chạy tuốt lên Cầu Kho ... để ăn sáng, lúc thì miếng bánh mì, lúc thì xôi, lúc thì tô phở vỉa hè, à, ăn phở ở đấy được gặp rất nhiều các chú công an ...

Lại nhớ bữa sáng mỗi lần ra Hà Nội, bún thang Yết Kiêu là món yêu thích nhất. Ở HN thì không có trà đá, chỉ có tách chè nóng được bác hàng bún thang rót cho sau khi ăn xong. Phở HN ăn cũng ngon, khổ nỗi hàng mình thích thì luôn đông đúc, mỗi lần ăn là phải chen mình vào đám đông ngồi lúp xúp. Chỉ ngại đoạn chen thôi, chứ đã chen được rồi thì cứ vô tư mà ăn, mặc cho những người khác chen qua chen lại trên lưng, trên vai, thậm chí trên đầu mình. Tham ăn lắm cơ !

Lần lượt thì lại nhớ đến bữa sáng khi đi thực tế. Chắc đi Phan Rí Cửa là ăn sang nhất, sáng nào cũng bánh mì ốp la 2 trứng, ly cà phê sữa đá (hì, chắc để bù lại bữa trưa và tối thường xuyên là cá chỉ vàng với canh đu đủ). Có lần mắc chứng gì, đói quá, ăn luôn 2 suất, rồi bị đau bao tử luôn, phải ở nhà nguyên ngày không đi đâu được. Làm khổ công Quân già và Đông già phải đi mua cho mấy viên thuốc gì đen xì xì trước khi cắp cặp đi vẽ. Chiều thì lo về sớm xem cô em ra sao rồi.

Đi Hiên Vân, thường sáng được chị Thừa, chủ nhà, chừa cho phần cơm rang hoặc miếng xôi đỗ xanh trước khi chị ra đồng. Ở đấy thì làm gì có quán cà phê, cứ 1 gói vina cafe tan, cho vào tách, đổ chút nước sôi, thế cũng đủ.

Đi Hà Tây, hí hí, thật là thích khi sáng nào cũng có thể yên tâm vì hoặc có anh Quân già, hoặc có bạn Quý mua bánh mì nóng . Nằm buồng trong ngủ, lơ mơ nghe tiếng rao bánh mì nóng, là lập tức ngay sau đó nghe tiếng lục đục của anh Hai hay Quý bật dậy gọi mua bánh mì tùy theo tối trước ai thua cờ tướng. Đánh răng rửa mặt xong là anh em có bánh mì chấm sữa ông thọ. Thỉnh thoảng cũng xé gói vina cafe, nước sôi muôn năm.

Kiểu gì rồi cũng phải quen, cũng phải tự tìm niềm vui theo mỗi cách ăn sáng. Giờ thì bánh mì thay cho phở, cà phê tự pha ngon không kém ra quán, đọc email thay cho tán dóc ( nhưng tình hình email dạo này trờ nên thưa thớt quá ... có lẽ chúng bạn đã quen không có mình rồi ), nếu may mắn thì "túm" được ai đó trên YM để chat.

Hôm nào phải đi học sớm thì bữa sáng cũng thế thôi: ly cà phê và miếng bánh mì. Đi thật sớm, trời không quá lạnh thì đứng ở vỉa hè uống cà phê nóng, ngó nghiêng người qua lại cho ... tỉnh ngủ . Trời lạnh thì vào lớp ngồi vậy, nhưng vào lớp ấm áp quá, chỉ muốn ngủ gục.

Bữa sáng thế nào thì cũng xong bữa sáng.

Bữa sáng




Những ngày này, cảm giác thú vị nhất để bắt đầu 1 ngày là ly cà phê, nhâm nhi với miếng bánh mì nướng phết bơ + mứt hoặc cái bagel phết cream cheese (hừ, món nào thì cũng trên 3oo calories ). Vừa ăn, vừa uống, vừa đọc email bạn bè gửi hoặc xem tin tức trên những trang web báo VN. Phải sau những thủ tục đấy thì mới bắt tay vào làm những việc khác được.

Kể cũng lạ, con người có thể thích nghi mọi hoàn cảnh. Nhớ thường ngày ở Sài Gòn, chạy xe máy ra đường ăn 1 tô phở hay tô bún bò, rồi đánh 1 vòng ra quán Gỗ làm chai sữa tươi + cà phê, tán dóc với mấy người bạn rồi mới mạnh ai nấy đi làm.

Lại nhớ có thời gian, sáng chạy tuốt lên Cầu Kho ... để ăn sáng, lúc thì miếng bánh mì, lúc thì xôi, lúc thì tô phở vỉa hè, à, ăn phở ở đấy được gặp rất nhiều các chú công an ...

Lại nhớ bữa sáng mỗi lần ra Hà Nội, bún thang Yết Kiêu là món yêu thích nhất. Ở HN thì không có trà đá, chỉ có tách chè nóng được bác hàng bún thang rót cho sau khi ăn xong. Phở HN ăn cũng ngon, khổ nỗi hàng mình thích thì luôn đông đúc, mỗi lần ăn là phải chen mình vào đám đông ngồi lúp xúp. Chỉ ngại đoạn chen thôi, chứ đã chen được rồi thì cứ vô tư mà ăn, mặc cho những người khác chen qua chen lại trên lưng, trên vai, thậm chí trên đầu mình. Tham ăn lắm cơ !

Lần lượt thì lại nhớ đến bữa sáng khi đi thực tế. Chắc đi Phan Rí Cửa là ăn sang nhất, sáng nào cũng bánh mì ốp la 2 trứng, ly cà phê sữa đá (hì, chắc để bù lại bữa trưa và tối thường xuyên là cá chỉ vàng với canh đu đủ). Có lần mắc chứng gì, đói quá, ăn luôn 2 suất, rồi bị đau bao tử luôn, phải ở nhà nguyên ngày không đi đâu được. Làm khổ công Quân già và Đông già phải đi mua cho mấy viên thuốc gì đen xì xì trước khi cắp cặp đi vẽ. Chiều thì lo về sớm xem cô em ra sao rồi.

Đi Hiên Vân, thường sáng được chị Thừa, chủ nhà, chừa cho phần cơm rang hoặc miếng xôi đỗ xanh trước khi chị ra đồng. Ở đấy thì làm gì có quán cà phê, cứ 1 gói vina cafe tan, cho vào tách, đổ chút nước sôi, thế cũng đủ.

Đi Hà Tây, hí hí, thật là thích khi sáng nào cũng có thể yên tâm vì hoặc có anh Quân già, hoặc có bạn Quý mua bánh mì nóng . Nằm buồng trong ngủ, lơ mơ nghe tiếng rao bánh mì nóng, là lập tức ngay sau đó nghe tiếng lục đục của anh Hai hay Quý bật dậy gọi mua bánh mì tùy theo tối trước ai thua cờ tướng. Đánh răng rửa mặt xong là anh em có bánh mì chấm sữa ông thọ. Thỉnh thoảng cũng xé gói vina cafe, nước sôi muôn năm.

Kiểu gì rồi cũng phải quen, cũng phải tự tìm niềm vui theo mỗi cách ăn sáng. Giờ thì bánh mì thay cho phở, cà phê tự pha ngon không kém ra quán, đọc email thay cho tán dóc ( nhưng tình hình email dạo này trờ nên thưa thớt quá ... có lẽ chúng bạn đã quen không có mình rồi ), nếu may mắn thì "túm" được ai đó trên YM để chat.

Hôm nào phải đi học sớm thì bữa sáng cũng thế thôi: ly cà phê và miếng bánh mì. Đi thật sớm, trời không quá lạnh thì đứng ở vỉa hè uống cà phê nóng, ngó nghiêng người qua lại cho ... tỉnh ngủ . Trời lạnh thì vào lớp ngồi vậy, nhưng vào lớp ấm áp quá, chỉ muốn ngủ gục.

Bữa sáng thế nào thì cũng xong bữa sáng.

Saturday, April 7, 2007

small entry: always on my mind

I did not want to wake up this morning.

I just wanted to stay in my dream long, long and long

...to be with you., to come back to the time in the past,

to recover all my pains.

To be with you.

Willie Nelson - Yo...

small entry: always on my mind

I did not want to wake up this morning.

I just wanted to stay in my dream long, long and long

...to be with you., to come back to the time in the past,

to recover all my pains.

To be with you.

Willie Nelson - Yo...

Tuesday, April 3, 2007

Đi bơi, đi bơi

Mấy hôm nay thấy trời nắng ráo, nhiệt độ chắc khoảng 20 0C, sáng nay trước khi đi học, nhét thêm bộ đồ bơi vào ba lô. Chiều xong lớp painting, lò dò vô hồ bơi gần building Chesnut. Nắng thì có nắng nhưng mà cũng lạnh chết được. Mấy anh trai coi hồ cứ tủm tỉm cười khi thấy mình co ro cúm rúm, vọc chân xuống nước trước khi liều mạng trầm mình xuống hồ. Khiếp, bơi chối chết phải 2 vòng mới thấy hết lạnh. Nhớ những lúc bơi ở hồ bơi Tân Sơn Nhất những ngày SG trời trờ lạnh vì bão. Vừa nhảy xuống nuớc là cứ thế cắn chặt 2 hàm lại mà bơi, đến khi chạm đến đầu hồ bên kia thì hết lạnh.

Học lớp painting, người dính đầy sơn. Xuống hồ len lén không ai để ý, tranh thủ cọ lấy cọ để. Đằng nào thì cũng tốn $4 tiền vé, phải tranh thủ nước công cộng chứ. Nhưng mà len lén thôi, chẳng ngang nhiên ngồi kì cọ như ở hồ TSN được. Nhớ hồi cả đám đi bơi, bơi chán, túm tụm nhau lại kỳ cọ. Khiếp, kinh nhất là VL mấy ngày không tắm, tranh thủ đi bơi cũng là dịp tắm luôn ( không biết giờ đã tắm đều chưa nhỉ ?), kỳ cọ cho bằng sạch. Lmập nữa, người thì to nên chắc da cũng dày, kỳ mãi mà chẳng thấy hết "ghét". B bẹt thì hay lột da chân. Bao nhiêu người trong hồ bơi thì chắc bấy nhiêu người làm giống đám này, nên nước hồ bơi lúc nào cũng đục đục, lợn cợn. Thỉnh thoảng bị sặc, làm 1 ngụm nước thì no cả ngày .

Hôm nay bơi được 12 vòng. Bỏ 6 tháng, bơi được thế cũng ngon choét. Nhưng giờ thì mỏi quá, lại buồn ngủ nữa, đói nữa.

Đi bơi, đi bơi

Mấy hôm nay thấy trời nắng ráo, nhiệt độ chắc khoảng 20 0C, sáng nay trước khi đi học, nhét thêm bộ đồ bơi vào ba lô. Chiều xong lớp painting, lò dò vô hồ bơi gần building Chesnut. Nắng thì có nắng nhưng mà cũng lạnh chết được. Mấy anh trai coi hồ cứ tủm tỉm cười khi thấy mình co ro cúm rúm, vọc chân xuống nước trước khi liều mạng trầm mình xuống hồ. Khiếp, bơi chối chết phải 2 vòng mới thấy hết lạnh. Nhớ những lúc bơi ở hồ bơi Tân Sơn Nhất những ngày SG trời trờ lạnh vì bão. Vừa nhảy xuống nuớc là cứ thế cắn chặt 2 hàm lại mà bơi, đến khi chạm đến đầu hồ bên kia thì hết lạnh.

Học lớp painting, người dính đầy sơn. Xuống hồ len lén không ai để ý, tranh thủ cọ lấy cọ để. Đằng nào thì cũng tốn $4 tiền vé, phải tranh thủ nước công cộng chứ. Nhưng mà len lén thôi, chẳng ngang nhiên ngồi kì cọ như ở hồ TSN được. Nhớ hồi cả đám đi bơi, bơi chán, túm tụm nhau lại kỳ cọ. Khiếp, kinh nhất là VL mấy ngày không tắm, tranh thủ đi bơi cũng là dịp tắm luôn ( không biết giờ đã tắm đều chưa nhỉ ?), kỳ cọ cho bằng sạch. Lmập nữa, người thì to nên chắc da cũng dày, kỳ mãi mà chẳng thấy hết "ghét". B bẹt thì hay lột da chân. Bao nhiêu người trong hồ bơi thì chắc bấy nhiêu người làm giống đám này, nên nước hồ bơi lúc nào cũng đục đục, lợn cợn. Thỉnh thoảng bị sặc, làm 1 ngụm nước thì no cả ngày .

Hôm nay bơi được 12 vòng. Bỏ 6 tháng, bơi được thế cũng ngon choét. Nhưng giờ thì mỏi quá, lại buồn ngủ nữa, đói nữa.

Sunday, April 1, 2007

Lại một bữa ăn nhậu, đờn ca...:-)




Hôm qua, bạn bè ông chủ nhà lại tụ tập ăn uống, karaoke. Những lần thế này, không bao giờ mình từ chối được lời mời của họ. Họ là anh Hùng ( chủ nhà ), anh Bill cùng vợ, anh Sam ( thì ra tên thật của anh Sam là Giang Vĩnh Sâm - tên nghe oách phết ), anh Tài. Tòan người Việt gốc Hoa. Những điểm chung của họ là dù rời VN đã 20-30 năm nhưng ai cũng muốn trở về VN sinh sống, ngặt 1 điều không 1 bà vợ nào của họ hài lòng vì mong muốn ấy; điểm chung nữa là ông nào cũng thích món cánh gà chiên + karaoke mà họ hay đùa, gọi đó là "chương trình nhạc sến thường niên" hoặc "chương trình nức nở 1 chiều mưa"; ông nào cũng thích đánh đàn, chơi nhạc. Anh Sâm thời trẻ khi còn ở VN, từng là thành viên ban nhạc đánh trong vũ trường Queen Bee. Lần nào nhắc lại, ông ấy cũng khoe: hồi đó tóc anh dài ngang lưng, mặc quần ống loe đi chơi nhạc, lãng tử lắm .

Anh Hùng đã có 1 giàn karaoke hoành tráng với màn hình gắn tường 40", nay mới sắm thêm đầu karaoke California ( nguyên si hàng nhập từ VN). Hôm qua ngồi chọn bài hát trong list mà mình cảm giác như ngồi ở phòng karaoke nào đó ở VN. Cái list quen thuộc mà phòng karaoke nào o SG cũng có. Tất nhiên, với cái giọng ca thấp choèn, dở ẹc của mình thì chỉ dám chọn mấy bài tủ quen thuộc mà thôi. Nhưng vì năm thì mười họa mình mới mở miệng, nên được các anh vỗ tay, ủng hộ hết mình ... hè hè ...

Kể từ khi "cai nghiện" mình uống kém hẳn. Đã thế mấy ông này lại không cho mình uống coca chữa cháy vì cứ nghĩ uống coca là để trốn tránh "nhiệm vụ" . Chẳng bù cho ngày trước, đi nhậu với tụi Thắng, Biên, Danh, Hai Sài Gòn, hay mấy sếp ở SJC, uống bao nhiêu mình cũng theo được ( miễn là phãi có kèm chai coca), và vẫn còn chạy xe máy vèo vèo về được đến nhà, vào phòng, trải nệm rồi mới "thăng đường". Hôm qua chắc chỉ uống được 2 chai Budweiser, tàn cuộc vui mới có 12h, thế mà mình chỉ kịp đánh răng, leo lên giường đến khi mở mắt dậy đã 9h30 sáng. .

Giải trí ở đây chủ yếu chỉ có thế. Tụ tập bạn bè, vui với nhau là chính.

Lại một bữa ăn nhậu, đờn ca...:-)




Hôm qua, bạn bè ông chủ nhà lại tụ tập ăn uống, karaoke. Những lần thế này, không bao giờ mình từ chối được lời mời của họ. Họ là anh Hùng ( chủ nhà ), anh Bill cùng vợ, anh Sam ( thì ra tên thật của anh Sam là Giang Vĩnh Sâm - tên nghe oách phết ), anh Tài. Tòan người Việt gốc Hoa. Những điểm chung của họ là dù rời VN đã 20-30 năm nhưng ai cũng muốn trở về VN sinh sống, ngặt 1 điều không 1 bà vợ nào của họ hài lòng vì mong muốn ấy; điểm chung nữa là ông nào cũng thích món cánh gà chiên + karaoke mà họ hay đùa, gọi đó là "chương trình nhạc sến thường niên" hoặc "chương trình nức nở 1 chiều mưa"; ông nào cũng thích đánh đàn, chơi nhạc. Anh Sâm thời trẻ khi còn ở VN, từng là thành viên ban nhạc đánh trong vũ trường Queen Bee. Lần nào nhắc lại, ông ấy cũng khoe: hồi đó tóc anh dài ngang lưng, mặc quần ống loe đi chơi nhạc, lãng tử lắm .

Anh Hùng đã có 1 giàn karaoke hoành tráng với màn hình gắn tường 40", nay mới sắm thêm đầu karaoke California ( nguyên si hàng nhập từ VN). Hôm qua ngồi chọn bài hát trong list mà mình cảm giác như ngồi ở phòng karaoke nào đó ở VN. Cái list quen thuộc mà phòng karaoke nào o SG cũng có. Tất nhiên, với cái giọng ca thấp choèn, dở ẹc của mình thì chỉ dám chọn mấy bài tủ quen thuộc mà thôi. Nhưng vì năm thì mười họa mình mới mở miệng, nên được các anh vỗ tay, ủng hộ hết mình ... hè hè ...

Kể từ khi "cai nghiện" mình uống kém hẳn. Đã thế mấy ông này lại không cho mình uống coca chữa cháy vì cứ nghĩ uống coca là để trốn tránh "nhiệm vụ" . Chẳng bù cho ngày trước, đi nhậu với tụi Thắng, Biên, Danh, Hai Sài Gòn, hay mấy sếp ở SJC, uống bao nhiêu mình cũng theo được ( miễn là phãi có kèm chai coca), và vẫn còn chạy xe máy vèo vèo về được đến nhà, vào phòng, trải nệm rồi mới "thăng đường". Hôm qua chắc chỉ uống được 2 chai Budweiser, tàn cuộc vui mới có 12h, thế mà mình chỉ kịp đánh răng, leo lên giường đến khi mở mắt dậy đã 9h30 sáng. .

Giải trí ở đây chủ yếu chỉ có thế. Tụ tập bạn bè, vui với nhau là chính.