Lại đến rằm nữa rồi, trăng tròn đẹp quá.
Nhìn trăng, nhớ Ba.
Con vẫn đây, để mỗi lần nhìn trăng lại nhớ Ba vô chừng. Nhớ cha con mình vẫn hay ngồi cạnh nhau ngắm trăng ở hiên nhà, con im lặng để tâm trí lan man nghĩ xem chú Cuội và cây đa có thật hay không, nghĩ đến trò chơi nhảy dây, đến con búp bê, đến con mèo; ba im lặng, con tự hỏi ba đang nghĩ gì, có lẽ nghĩ đến những anh sinh viên của ba, đến bức minh họa đang vẽ dang dở, đến mẹ, đến chị ...
Trăng vẫn đây, trái đất vẫn quay, bao nhiêu điều vẫn còn tồn tại. Nhưng sao Ba không còn nữa ? Biet bao lan con nghĩ, Ba có còn hiện diện đâu đây trên thế giới này, Ba có ở gần con để biết rằng con nhớ Ba nhiều lắm ? Để hiểu rằng con ân hận biết bao khi đã không chăm lo cho Ba nhiều như con có thể. Giá như con đã ngồi bên Ba nhiều hơn, giá như con đã kiên nhẫn hơn để nghe những câu chuyện "lẩn thẩn" của Ba, giá như con đã bóp tay chân cho Ba lau hơn mỗi ngày... Vậy mà con đã quá ham chơi, chẳng nhận ra Ba mỗi ngày mỗi bệnh nặng. Con đã quá vô tư để không hiểu rằng con sắp mất Ba mãi mãi. Giá như ngày hôm ấy, con đã "ngoáy mắt" và cắt móng tay cho Ba, Ba đã nhờ con mãi, thế mà con cứ lần lữa : Mai nha Ba. Để rồi ""ngày mai"" ấy chẳng bao giờ có nữa.
Thời gian, Ba ơi, con ước gì mình có thể quay ngược thời gian.
3 comments:
:)
Ai cũng vậy thôi chị ơi, luôn có gì đó để day dứt khi nhìn lại.
Ba chị hiểu điều đó và vẫn yêu chị thật nhiều mà.
Trăng Sài Gòn hôm kia cũng rất đẹp chị ah, co thể là do ảnh hưởng của bão, đẹp nhất kể từ khi em vào trong này.
hi hi, hai vợ chồng em ngồi ở Terrace ngắm trăng mãi. Lại có ông Tây mua hoa hồng dúi vào tay em để bắt em tặng vợ nữa chứ. :-P
Reading your blog makes me emotional and thinks of my daddy who was deceased in an accident when I was 7.
@red: thanks for sharing your emotion !
Post a Comment