Nói về ăn mặc, chắc phải tự thú nhận rằng mình "kém tắm" quá. Hình như chẳng bao giờ mình tự hài lòng về cách chọn đồ mặc của chính mình. Sao thế nhỉ ? Đúng ra, mình nên sinh ra dưới lốt con trai thì sẽ dễ dàng hơn, bởi mình chỉ cảm thấy thoải mái nhất với quần jean - áo thun hoặc sơ mi rộng rộng. Những ngày mình hay đi với đám bạn toàn con trai, suốt ngày là quần jean, áo thun đen, ăn mặc như thế có vẻ là phù hợp nhất. Ấy thế rồi mình cũng bị chê "thiếu nữ tính". Khi đi dạy học, chọn đồ mặc cho ra cô giáo thì có vẻ tử tế, "dịu dàng" hơn, thì đi với đám bạn lại bi chê là "cứng nhắc" và mình trở nên chọi lỏi khi mặc cái váy có cổ, có tay, mang giày bít, đứng giữa những là quần hộp, áo thun, giày khủng bố hoặc dép lê. Nhớ có 1 lần hứng chí lên, trang điểm 1 chút, mặc váy gì đó vào. Đi đường gặp Minh Khoa, MK hỏi "cưng mới từ hát xiệc ra hả ? Bị thằng nào nó đánh bầm mắt vậy ?" ... Hừ !
Phương D, Trang lửa và boyfriend đều khuyên phải chăm chút cách ăn mặc, hơn nữa bây giờ chẳng còn ốm tong teo như ngày xưa, phải mặc sao cho có vẻ không mập. Rồi phải trang điểm lên 1 chút ... Cái sự mặc sao mà khổ thế đấy. Ở cái xứ Mỹ xa ngàn dặm này, thấy chẳng ai quan tâm đến người khác ăn mặc thế nào, thế là mình nghĩ, sao phải mặc đẹp làm gì nhỉ. Đi học, cứ mặc lèng xèng, lê dép loẹt quẹt cứ thế mà có khi hay, lẫn hết vào đám đông, có học dở, học dốt 1 tý cũng chẳng ai để ý đến mình. Mà như thế cũng chẳng nhọc công, vắt óc ra nghĩ nên mặc áo nào đi với váy nào, quần nào, áo khoác ra sao.
Mà nói thế thôi, chứ kể ra hôm nào đi chơi downtown, chịu khó chăm chút bề ngoài, khối anh liếc mắt nhìn cũng thấy thích chí, chẳng phí công lần mò đám quần áo và đánh vật với phấn, son, chì kẻ mắt.
Nhân dịp xếp lại tủ quần áo, lảm nhảm chút cho có blog mới. Tiếp tục sự nghiệp dọn tủ, cần phải quyết tâm bỏ đi 1 mớ.