Hà Nội, đôi khi tự hỏi, Hà Nội có những gì mà làm cho nguời ta nhớ nhiều đến thế. Bất giác gặp ở đâu đấy cái tên Cổ Ngư, ngõ Túc Mạc hay đền Quan Thánh, những cái tên nghe sao thật "Hà Nội" và làm lòng bỗng xốn xang và nhớ nhung lạ.
Nhớ gánh bún ốc Hàng Hành, người ăn ngồi bệt la liệt vỉa hè. Nhớ quán cà phê Tuấn béo trên đường Triệu Việt Vương mà nguời ngồi bên trong, nhìn qua khung cửa sổ cũ kỹ là 1 Hà Nội thu nhỏ ở bên ngoài. Nhớ con đường Cổ Ngư ( tên Cổ Ngư hay thế, sao lại trở thành đường Thanh Niên nhỉ ? ), dẫn đến quán cà phê cũng Cổ Ngư chót vót trên tầng thượng qua mấy lần cầu thang nhỏ hẹp. Quán cà phê nhỏ ấm áp với tiếng nhạc nhè nhẹ .."chỉ còn một chiếc lá, cuối thu mỏng manh, chỉ còn một mình anh xót xa chờ em, chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi.."
Nhớ cô em nhỏ bé luôn sốt sắng dẫn dắt đi ăn quà vặt và lang thang khắp phố phường Hà Nội. Nhớ anh bạn họa sỹ thoắt ẩn, thoắt hiện, sáng còn ăn cùng bún thang ở Hà Nội, trưa đã ở Hiên Vân-Hà Bắc, tối gọi đện đã ở Phù Lãng. Nhớ nguời bạn tốt vời cái Vespa biết bao lần đã chở mình trên các nẻo đường đi từ Bắc Ninh, Bát Tràng, Phù Lãng, đến Bình Đà, chùa Thầy, chùa Tây Phương và tất cả các ngõ ngách Hà Nội. Nhớ 1 tình yêu nơi này, hơi ấm cho nhau những lúc run vì lạnh ...Nhớ, nhớ và nhớ...
Hà Nội và cái tuổi 21, 21 sao vẫn còn lãng đãng lắm
Mùa hoa sữa thôi rơi
Bước dưới trời lặng lẽ
Đêm Hồ Tây gió nhẹ
Từg đợt buốt lòng thôi
Trời bỗng đổ mưa rơi
Áo em ướt mất rồi
Đếm bước đời chầm chậm
Hà Nội và tôi ơi
Đường Cổ Ngư lồng lộng
Phố Lo` Sũ vẫy mời
Từng giọt đắng nhấp môi
Đâu tìm mùi hoa sữa ?
Áo em hồng bếp lửa
Ngô nướng rơi lòng hè
Thêm một lần lặng lẽ
Bước tiếp đời bơ vơ...